xmlns:fb='https://www.facebook.com/2008/fbml' Blog Truyện: Truyện Ngắn

Phổ Biến Nhất

Showing posts with label Truyện Ngắn. Show all posts
Showing posts with label Truyện Ngắn. Show all posts

Sunday, December 27, 2015

ANH SẼ YÊU EM BAO LÂU…?




Anh có yêu em mãi mãi không? Một ngày, hai ngày, một tháng, một năm, hay một cuộc đời?
Câu hỏi mà không có một câu trả lời nào có thể làm thỏa đáng người hỏi bằng chính thực tế chứng minh. Họ có thể nhận được câu trả lời yêu, rất yêu, yêu mãi mãi. Rồi lại say đắm bên nhau, cảm xúc mãnh liệt, những lời thề thốt như chỉ là một cách thể hiện tình cảm giản đơn, chẳng ai có thể nghĩ mai này họ sẽ ở bên người khác khi tình yêu đang đủ đầy với người họ yêu. Chắc chắn là vậy.

Thế nhưng sao có những đoạn tình vẫn tan. Bao đôi yêu nhau rồi cũng bỏ, bao lần hẹn thề rồi cũng quên, phải chăng những lời hứa ngày càng giả dối hay những câu nói chỉ là trót lưỡi đầu môi.

Vậy thì, mãi mãi là bao xa anh nhỉ. Họ nói sẽ yêu nhau mãi mãi, thế nhưng chưa hết một phần rất nhỏ kiếp người, họ đã rời xa nhau. Phải chăng, không còn liên quan gì đến nhau nữa, không còn gặp nhau nữa, chính là thước đo của mãi mãi. Là mãi mãi rời xa.

Em chưa từng nghĩ ngày nào đó em sẽ một mình bước trên con đường dài nếu thiếu anh.

Cuộc sống với em đã thôi tô đậm bằng những màu hồng vĩnh cửu, em chẳng còn tin vào những thứ gọi là tương lai xa mùkia. Tình yêu cũng giống như một hành trình. Con đường sẽ đi quan trọng hơn đích đến. Không biết sẽ mất bao nhiêu thời gian và gặp những chuyện gì trên đường. Nhưng chẳng phải cứ nắm tay nhau trên từng chặng thì mọi đích đến có là chi đâu hay sao.

Anh này! Anh đừng hứa sẽ yêu em mãi mãi. Chỉ cần mỗi sáng thức dậy anh thấy yêu em nhiều hơn ngày hôm qua. Chỉ cần đừng bao giờ thay đổi lời anh nói. Chỉ cần hành động chứng minh. Chỉ cần luôn nắm tay em như bây giờ, nắm thật chặt trên phố, đừng để lạc mất giữa dòng người vội chen. Em chỉ cần vậy thôi, nói yêu em mãi mãi chi bằng ngày mai hãy yêu em nhiều hơn ngày hôm nay. Được không anh?

Em cũng sẽ không yêu anh mãi mãi. Em sẽ yêu anh cho đến khi anh không còn yêu em nữa. Hiện tại em rất hạnh phúc, chỉ mong tương lai sẽ được đong đầy.

Em thực sự muốn, mãi mãi của chúng mình chính là mỗi tối nhắm mắt, mỗi sáng thức dậy: Ngay ở đây…Bên nhau!

ĐÃ QUAY LƯNG RỒI, THÌ ĐỪNG NHÌN LẠI…





Tình yêu, vốn dĩ là chuyện của cảm xúc. Chúng ta đến với nhau vì rung động, cũng có thể chia ly vì một trong hai đã không còn vấn vương đối phương nữa. Em không trách cứ anh thay đổi, càng không đổ lỗi cho tình yêu của chúng ta trước đây là giả dối. Em sẽ níu giữ anh bằng tất cả nỗ lực trong tình yêu của em, nhưng nếu anh vẫn muốn buông tay, thì em chẳng còn cách nào khác.
Chuyện cảm xúc thay đổi, không phải lỗi của riêng ai, chỉ là yêu thương đã phai mà không cách nào tô đậm. Nếu buông tay vì hết yêu thương, nếu quay lưng đi trước vì cảm xúc đã vơi đã cạn, vậy thì hãy quyết tâm để đừng bao giờ muốn trở về.

Em đã phải trải qua một quãng thời gian dài tập chịu đựng đau thương, học cách giữ chặt trái tim đầy vết nứt để không trơ lỳ chạy tới bám chặt lấy tay anh níu kéo, cũng cố gắng để nửa đêm không đột nhiên thức giấc thấy nước mắt thấm đẫm gối, hoang hoải ngày qua ngày chấp nhận rằng, em phải để anh bước ra khỏi cuộc sống của em, vĩnh viễn.
Vậy mà hà cớ gì anh đã đi rồi lại quay về? Chuyện tình tưởng như đã chôn vùi vĩnh viễn dưới gót giày anh giẫm lên ngày nào, cương quyết cắt bỏ hy vọng cuối cùng của em khi đó, giờ lại được anh mang trở lại để xin thứ tha. Anh nói xem, em có thể coi như chưa có đổ vỡ chia ly như anh nói, hay không?

Người ta từng nói, những gì đã từng nhẫn tâm cắt đứt, sẽ không còn cơ hội nối liền. Huống chi em đã đốt sạch hy vọng lẫn cảm xúc nơi anh, chứ chẳng còn nuôi dưỡng mảnh tình cũ với những kỷ niệm khi xưa một chút nào. Anh nghĩ, anh có thể quay về như chưa có chuyện gì xảy ra sao?
Thậm chí em vẫn còn nhớ mồn một cảm giác suy sụp hoàn toàn khi trông bóng anh lạnh lẽo bước đi, nỗi đau khắc sâu vào da thịt, vào trái tim khi ấy, so với những giọt nước mắt hối hận giả dối bây giờ của anh, khổ sở hơn gấp trăm nghìn lần.
Anh, dựa vào cái gì để xin em tha thứ? Dựa vào cái gì mà nghĩ em sẽ ngoan ngoãn nghe theo anh, cùng nhau bắt đầu lại?
Anh, giờ phút này đây trở nên nực cười biết nhường nào!
Em không phải là người thay thế để anh tìm về những lúc thất bại hay đổ vỡ, càng không phải là người dễ dãi đến nỗi có thể sau bao tổn thương anh gây cho, vẫn một lòng yêu thương anh không thay đổi.
Làm gì có ai mãi đứng đợi sau lưng anh? Làm gì có ai vẫn giữ vẹn nguyên được mối tình khi đã bị đối phương buông tay rồi nhẫn tâm vứt bỏ?
Đã quay lưng rồi, thì đừng hối hận. Ngày đó anh đi, giữa chúng ta đã chấm hết. Và cũng từ ngày đó trở đi, em bắt đầu cảm thấy may mắn, vì một người không xứng đáng, đã vĩnh viễn bước ra khỏi cuộc sống của em, như thế!

10 NĂM YÊU NHAU KHÔNG BẰNG 1 ĐÊM “ĂN NẰM” ĐÚNG LÚC

Ngày hôm nay, tôi khoác lên mình bộ váy xanh dương dịu dàng, trang điểm thật đẹp, bắt một chuyến taxi để đến dự đám cưới mà tôi đã từng mơ về nó rất nhiều, chỉ có điều trong mơ tôi là cô dâu còn ngoài đời, tôi chỉ là một vị khách.

Tôi bắt đầu yêu anh từ cách đây tròn 10 năm. Mối tình đầu thời học trò chẳng mấy ai nghĩ sẽ đậm sâu đến thế nhưng tôi và anh đã thực sự yêu thương nhau hết mình, cùng nhau trưởng thành và bước qua những gian khó đầu đời. Anh là người đàn ông ít nói, dáng vẻ lạnh lùng nhưng lại nồng nhiệt và chân thành hơn bất cứ ai tôi từng gặp. Ở bên anh tôi luôn cảm thấy an toàn và yên bình.

Chúng tôi đã nghĩ đến đám cưới, ai quen biết chúng tôi cũng đã sẵn sàng nhận thiệp mừng. Ấy vậy mà chuyện chẳng ai ngờ…


10 năm yêu nhau, chúng tôi chưa bao giờ đi qua giới hạn. Tôi không muốn chuyện đó xảy ra trước đám cưới. Nhiều lần anh bày tỏ muốn “vượt rào” nhưng tôi khăng khăng cự tuyệt. Tôi khóc và nói rằng “Nếu anh yêu em thì anh phải giữ gìn cho em chứ!”. Dù không thể hiện ra, tôi nghĩ anh đã thất vọng rất nhiều. Đó là lý do khi có người con gái khác tình nguyện dâng hiến cho anh, anh đã ngã vào lòng cô ta nhanh chóng. Họ vụng trộm với nhau bắt đầu từ một chuyến công tác dài ngày ở nước ngoài. Mối quan hệ cứ thế tiếp diễn trong thầm lặng vì cô gái đó cũng đã có bạn trai.
Từ ngày có cô ấy, anh không còn mặn mà với tôi nữa. Mặc cho tôi tìm mọi cách níu kéo anh thì anh vẫn xa tôi dần dần. Tôi thấy anh đau khổ khi cô gái đó còn dùng dằng chưa muốn chia tay người yêu để toàn tâm toàn ý đến với anh. Tôi thấy anh trong cơn say thì thầm gọi tên cô ấy. Tôi thấy anh ngay cả khi đi bên tôi mắt vẫn cứ lơ đễnh đến hình bóng khác. Tôi hiểu rằng tôi mất anh thật rồi.

Tôi đã khóc bao nhiêu đêm, tôi chẳng còn nhớ nữa. Chỉ biết là đến một ngày khi thấy mặt trời ló rạng qua khe cửa, cảm giác duy nhất tồn tại trong tôi là trống rỗng.

Tôi nghĩ: “Thôi được, nếu anh đã muốn cô ấy đến thế, để tôi tác thành cho 2 người.”. Tôi chủ động tìm đến anh bạn trai kia, chủ động tán tỉnh, mời gọi và “cái ngàn vàng” tôi luôn giữ gìn đó, tôi trao cho người tôi chẳng hề yêu thương. Cái kết cho chuyện tình 10 năm của chúng tôi là gì? Là cả hai đều “ăn nằm” với người khác.

Sau khi biết chuyện anh bạn trai lên giường với tôi, cô gái kia chia tay ngay lập tức. Anh hạnh phúc vì có được cô ấy mà chẳng biết tới câu chuyện phía sau. Tôi thì bắt đầu lao đến những chuyện tình một đêm. Nằm trong vòng tay một kẻ xa lạ mới quen, tôi chỉ biết rơi nước mắt.

Và hôm nay là ngày anh lấy cô gái ấy. Tôi không biết có nên chúc phúc cho 2 người họ hay không? Là anh sai vì quá yếu lòng hay là tôi sai vì quá khuôn mẫu? 10 năm yêu nhau không bằng một lần lên giường đúng lúc.

ANH ĐI GÁI NHƯ VẬY ĐỦ CHƯA? NẾU ĐỦ RỒI THÌ MÌNH CƯỚI NHAU ĐI

Ngày Lan gặp Phong là lúc cô vừa trải qua một mối tình sâu đậm với người yêu cũ. Người yêu của Lan qua nước ngoài du học và định cư bên đó nên họ đành phải chia tay nhau. Lan không có cảm giác với bất kỳ ai nữa cho đến 2 năm sau khi cô gặp Phong.

Phong là gã đàn ông phong lưu đa tình, anh không nhớ nổi mình đã cặp kè với bao nhiêu cô nữa. Nhiều người biết tính Phong như vậy nhưng vẫn tình nguyện “xin chết” vì anh. Phong có nụ cười khiến người đối diện mê mẩn, đôi mắt biết nói khiến ai cũng muốn chìm đắm trong đó.

Nhìn Lan lạnh lùng và xinh đẹp nên Phong nảy sinh ý định cưa cẩm. Phải mất đến 3 tháng Lan mới nói chuyện cởi mở với Phong. Khi đã thân quen rồi thì Phong đưa Lan đi chơi khắp phố phường. Lan dần lấy lại nụ cười, cô vui vẻ hơn, dễ gần hơn. Thú thực Phong thấy thích con người của Lan. Ở bên cô anh thấy ấm áp và bình yên vô cùng. Lan khác với những cô gái mà anh từng quen, cô giản dị, chân thành và không đòi hỏi.

Lan hạnh phúc với những gì Phong mang lại và rồi họ yêu nhau 1 cách rất tự nhiên. Lan yêu Phong chân thành và trong sáng. Cô không quan tâm đến những gì trong quá khứ của Phong vì cô nghĩ con người ai chẳng có quá khứ, miễn hiện tại anh tốt với cô là đủ.

Lần đầu tiên bên một cô gái, Phong nghĩ đến chuyện tương lai. Họ cùng mơ mộng về tổ ấm có hai vợ chồng và con cái. Lúc yêu thì trong mắt mọi người cái gì cũng là màu hồng. Nhưng rồi thói phong lưu của anh vẫn chứng nào tật nấy. Lan đi công tác vài tuần, ở nhà Phong đã đèo vài cô em xinh tươi đi chơi cùng.

Kể ra con trai cũng hay thật, dù đã có người yêu nhưng họ vẫn vô tư bên cạnh người khác mà chẳng hề áy náy gì. Một hôm Lan đang làm việc thì cô bạn của Phong có gọi:

– Hôm qua tao thấy lão Phong con bé chân dài nào đó đi bar đấy, mà đi bar xong rồi chúng đưa nhau đi đâu nữa thì ai mà chả biết.

Lan rụng rời chân tay. Về đến Hà Nội, Phong lại ân cần bên cô như ngày trước. Lan vu vơ hỏi:

– Mấy ngày qua anh có làm gì có lỗi với em không đấy?

– Em không tin tưởng anh hay sao mà nói vậy?

– Em chỉ hỏi vậy thôi, chứ anh làm gì em biết rõ mà.

Phong như chột dạ.

– Anh cứ đi gái thỏa thích đi, em không cản đâu.

Nói rồi Lan bỏ đi, còn Phong thì nỉ non xin lỗi, thề thốt này nọ. Lan như biến mất hoàn toàn khiến Phong như phát điên. Lúc này anh nhận ra Lan quan trọng với anh đến nhường nào.


Lan cũng nhớ Phong đến điên dại nhưng cô sợ lấy nhau về Phong sẽ lại ngựa quen đường cũ. Cô sợ sự phản bội, cô sợ, sợ lắm nên Lan đang cố lẩn tránh Phong. Đúng lúc này thì Lan phát hiện mình có thai. Lan không biết nên vui hay nên buồn nữa. Rồi Phong tìm ra cô, nhìn anh xơ xác đến tiều tụy. Anh ôm Lan khóc xin lỗi, anh luôn miệng nói: “Anh sai rồi”. Lan đẩy Phong ra nhìn sâu vào mắt anh rồi nói:

– Anh đi gái như vậy đủ chưa? Nếu đủ rồi thì mình cưới nhau đi.

Phong ngơ ngác nhìn Lan mất mấy giây rồi anh mới thốt nên lời:

– Em nói gì cơ, mình cưới nhau ư?

– Anh không muốn sao?

– Em đang nói thật đấy à?

– Đúng vậy.

Thấy thái độ của Phong, Lan nhếch mép cười chua chát. Chắc anh ta lại sợ và sẽ biến mất như con rùa rụt cổ mà thôi. Anh ta đang diễn kịch yêu cô thôi, tình yêu đó làm gì không đủ lớn để anh ta có thể… làm đám cưới với cô. Lan toan quay bước bỏ đi, thì Phong níu tay cô lại:

– Em đi đâu đấy, em đừng hòng trốn khỏi anh lần nữa. Em nói mình cưới nhau là em nói thật chứ. Em đồng ý làm vợ anh sao?

Câu nói của Phong khiến Lan ngạc nhiên, cô quay lại nhìn Phong rồi nói:

– Đúng vậy, mình cưới nhau đi. Em có thai rồi.

Phong ngạc nhiên, ngỡ ngàng rồi ôm và nhấc bổng Lan lên:

– Em nói anh được làm bố sao? Thật chứ, vậy mình cưới nhau đi. Anh sẽ thay đổi, anh hứa đấy. Cảm ơn em đã cho anh 1 cơ hội.


Lan khóc, giọt nước mắt hạnh phúc. Cuối cùng họ cũng làm đám cưới và ở bên nhau. Phong tu chí làm ăn, không còn tụ tập bạn bè. Anh kiếm tiền về nuôi vợ con. Phong chiều chuộng cậu con trai vô cùng. Người ta nói đúng khi đàn ông được làm bố, họ thực sự thay đổi… thay đổi theo 1 chiều hướng tốt hơn. Nhìn Phong tự hào khi có con, Lan mỉm cười hạnh phúc.

SAO EM NỠ VỘI LẤY CHỒNG…

Hoa yêu Quân khi cô đang là sinh viên năm thứ ba của trường đại học. Quân lớn hơn Hoa 8 tuổi, anh đang là nhân viên pháp chế của một ngân hàng. Hoa là một cô gái tỉnh lẻ với bố mẹ làm công chức bình thường còn Quân thì là trai Hà Nội “xịn”. Từ khi yêu anh, Hoa cũng xác định sẽ nỗ lực thật nhiều vì tương lai hai đứa. Quân cũng không phụ lòng cô, dù bận rộn nhưng anh rất cưng chiều và luôn dành thời gian cho người yêu. Tình yêu của hai người tưởng chừng sẽ mãi tốt đẹp như thế…

Yêu nhau hơn một năm thì Hoa ra trường. Vốn học giỏi, ngoại hình lại xinh xắn, Hoa dễ dàng tìm được một vị trí trong một công ty nước ngoài. Rồi Quân đưa Hoa về gặp gia đình, giới thiệu cô với mọi người trong nhà. Hai người đã hết sức mong đợi tình yêu của họ sẽ kết tinh bằng một đám cưới đẹp như mơ. Khi Hoa về ra mắt, mọi người trong nhà đều có vẻ quý mến cô, trừ mẹ của Quân. Cô biết mẹ Quân không hài lòng về mình qua cách cư xử của bà trong buổi gặp gỡ đó. Bà chê giỏ quà cô mang tới rẻ tiền, không xứng tầm với gia đình bà. Bà chê cô nấu ăn không vừa miệng, rồi giọng nói của cô đặc sệt “thôn quê”. Bà còn bóng gió chê Hoa là dạng con gái “đào mỏ”, “tinh mắt nhìn trúng cái mỏ kim loại quý” là con trai bà… Trước những lời nói như xát muối của “mẹ chồng tương lai”, Hoa buồn và tự ái nhưng trước mặt gia đình người yêu, cô không dám nói gì. Quân thì ra sức bênh người yêu, hết lời ca ngợi cô tài giỏi được làm ở công ty nước ngoài, ở nhà thì ngoan ngoãn với cha mẹ. Mẹ Quân nghe con nói vậy thì cũng không nói thêm gì nhưng Hoa biết, bà khó có thể chấp nhận cô.



Khi đưa người yêu về, Quân liên tục động viên cô “Mẹ anh không có ý gì đâu, em đừng để ý”, “người yêu anh là nhất” khiến cô đỡ buồn phần nào. Hoa yêu Quân đã hơn một năm nhưng không hề biết nhà anh khá giả nên bị mẹ Quân chê bai “đào mỏ”, cô cảm thấy bị tổn thương. “Mình sẽ cố gắng, nhất định mình sẽ làm mẹ anh ấy chấp nhận” – Hoa tự nhủ, cô tin tình yêu chân thành của mình sẽ chiến thắng mọi thứ.

Mọi chuyện không dễ dàng như Hoa tưởng, dù cô năng đến nhà thăm mẹ Quân hơn, thi thoảng cũng tặng quà cho bà nhưng mẹ Quân vẫn không ưa cô. Một ngày, khi Quân không ở nhà, bà đã nói thẳng với cô: “Bác nghĩ cháu còn trẻ, tương lai còn nhiều hứa hẹn, chắc chắn cháu sẽ gặp được người thích hợp với mình. Cháu nhìn cháu xem, mới có hai mấy tuổi đầu, biết cái gì mà chăm lo cho thằng Quân được. Chưa kể nhà cháu không có nhà Hà Nội, chắc cũng chẳng có của nải gì để dành, lại là con gái ngoại tỉnh. Cháu nghĩ mình với được Quân à? Bác ra kia vơ một cái cũng được cả đống đứa như cháu. Bác nói cháu biết, vì cháu mà thằng Quân nhà này từ bỏ mối thông gia với ông giám đốc ngân hàng nó, nếu nó lấy con gái ông ấy, có phải giờ đã lên trưởng phòng rồi không?….”.

Hoa lặng người khi nghe mẹ Quân nói, bà không những xúc phạm cô mà còn động chạm cả đến bố mẹ cô. Đến lúc này thì Hoa không nhịn được nữa, cô đâu phải loại con gái thấp kém như bác ấy nói. Hoa gạt nhẹ những giọt nước mắt vừa trào ra, lạnh lùng chào mẹ Quân rồi quay bước đi thẳng.

Hoa và Quân đã có một trận cãi vã lớn sau đó. Quân bảo Hoa hãy kiên nhẫn để anh thuyết phục mẹ còn Hoa thì bắt anh chọn cô hoặc mẹ anh. Giữa lúc Quân phân vân chưa biết làm sao cho hợp lý thì Hoa tuyên bố: “Nếu anh không chọn được, thì ngày này tháng sau em mời anh đi dự đám cưới của em. Anh nghĩ mình anh cao giá chắc, em cũng nhiều người theo đuổi lắm đấy…”. Quân tưởng người yêu nói đùa, anh không để tâm lắm. Hàng ngày, Quân vẫn tìm cách kéo hai người phụ nữ anh yêu lại gần nhau hơn. Đùng một cái, vừa tròn một tháng sau lời tuyên bố định mệnh ấy, Hoa nhờ bạn gửi thiệp cưới cho anh.

Quân không thể tin vào mắt mình, anh không ngờ người yêu mình có thể hành động xốc nổi đến thế. Anh chàng ghi tên trong thiệp cưới kia Quân không xa lạ gì, là một cậu làm cùng công ty với Hoa và theo đuổi Hoa đã lâu. Chắc hẳn Hoa đã quá giận anh nên mới làm ra chuyện thiếu suy nghĩ thế này. Anh gọi cho Hoa không được, đến Công ty Hoa bảo vệ không cho vào. Anh kiên quyết chờ ở dưới công ty đến khi gặp được Hoa. Nhưng lúc gặp, Hoa chỉ nhìn anh như người xa lạ và đuổi anh đi. Quân nói cạn lời nhưng Hoa vẫn không mảy may chú ý tới. Lúc này, anh “chồng sắp cưới” của Hoa xuất hiện. Hai người đánh nhau to trước cổng công ty và chỉ dừng lại khi bảo vệ toà nhà chạy ra can.

Chỉ còn một tuần nữa đám cưới diễn ra, ngày nào Quân cũng đứng trước cửa công ty đợi Hoa về để nói chuyện. Nhưng mọi nỗ lực của Quân đều vô ích, Hoa vẫn lên xe Hoa đúng như kế hoạch. Hôm đấy bạn bè của Quân phải xúm lại giữ anh vì sợ anh xông vào…cướp cô dâu. Nhìn Hoa lên xe về nhà chồng, Quân gục xuống khóc như một đứa trẻ. Hoa cũng không hơn gì anh “Giờ đã quá muộn rồi Quân à, em xin lỗi…” – Hoa khẽ nói qua làn nước mắt, nhìn anh qua gương chiếu hậu mà lòng cô đau quặn thắt.

Vì tổn thương, vì nông nổi mà hai người họ đã bỏ lỡ nhau. Biết trách số phận hay trách chính bản thân đã không cố bảo vệ hạnh phúc của mình? Chắc chỉ hai người họ mới có câu trả lời cho riêng mình.

Truyện Ngắn: Anh Yêu Em

Di động rung, có một tin nhắn: “Anh quyết định đi tỏ tình!” Hắn cùng cô vẫn là bạn tốt, nhưng cô yêu hắn, “Ồ…Vậy anh cố lên.” “Anh đứng ngoài cửa nhà cô ấy đã lâu, không dám gõ cửa.” “Đánh bạo gõ cửa đi! Nói anh yêu em!” “Em nói cô ấy có đồng ý không?” “Em không biết.” Cô buông di động, nước mắt rơi xuống không ngừng. Di động lại rung, là điện thoại. Cô nghe … “Em mở cửa đi, anh vẫn không dám gõ cửa.” Mất trí nhớ. Trong buổi gặp mặt, cha nói “Con gái tôi vừa xinh đẹp, lại biết nấu ăn.” Cô sờ sờ vết sẹo trên mặt, nghĩ rằng mình làm gì biết nấu ăn? Dần dần thường xuyên gặp mặt, Cô hỏi hắn, trước kia có người trong lòng không? “Có, cô ấy xinh đẹp, biết nấu ăn.” Cô bắt đầu học nấu ăn, mỗi lần hắn ăn, sẽ luôn nói, “Hương vị thực giống.” Về sau, cô rốt cục tức giận. “Anh yêu em hay yêu cô ấy!” Hắn cười, “Ngốc quá, sau khi em bị tai nạn mất trí nhớ, anh vẫn luôn luôn chờ em.” Con chó nhỏ nói với con mèo nhỏ: Ngươi đoán xem trong cái túi trước mặt ta có mấy khối đường? Con mèo nhỏ nói: Đoán đúng rồi ngươi sẽ cho ta ăn sao? Con chó nhỏ gật gật đầu: Uhm, đoán đúng rồi tất cả đều cho ngươi! Con mèo nhỏ nuốt nuốt nước miếng nói: Ta đoán năm khối! Sau đó, con chó nhỏ cười đặt đường vào tay con mèo nhỏ, nói: Ta còn thiếu ngươi ba khối. Cô thích ăn táo. Hắn mỗi ngày đều gọt hai quả táo, mỗi người một quả, cô thích cảm giác ấm áp lãng mạn này. Chỉ là cô phát hiện hắn luôn cắn một miếng ở cả hai quả táo trước, sau đó mới đưa cho cô một quả. Vì thế, cô buồn bực đã lâu. Rốt cục có một ngày. Thừa dịp lúc hắn ra ngoài nghe điện thoại, cô cầm quả táo của hắn cắn một miếng. Cảm giác không ngon ngọt bằng quả táo của mình. Nước mắt không tiếng động nháy mắt lướt qua khuôn mặt. (Những gì tốt nhất, người đó sẽ dành cho bạn.) Bởi vì một sự cố trước đây, em gái trừ bỏ chính mình, chỉ có thể nhớ được thêm ba người —— cha mẹ cùng ta. Ngày đó vào sinh nhật thứ 18 của nó, ta nói với nó: “Nếu em có người trong lòng, liền quên anh đi, đem người kia ghi tạc trong lòng.” “Em sẽ không thế đâu.” Em gái nở nụ cười. Vào một ngày, em gái cùng bạn trai của nó tới tìm ta, nó khóc nức nở nói với ta: “Anh ơi, em là ai?”

Người chồng ở bên giường người vợ sắp sinh
Người vợ hỏi người chồng: “Anh hy vọng là con trai hay con gái?”
Người chồng: “Nếu là con trai, hai người bọn anh sẽ bảo hộ em; nếu là con gái, anh sẽ bảo hộ hai mẹ con em.”
(Người ấy sẽ luôn bảo hộ bạn.)

“Tớ nhận được một bưu phẩm rất thú vị, muốn rủ bạn bè cùng làm. Cậu đồng ý giúp tớ một tay chứ?” “Được thôi.” “ Vậy thì……màu mà tớ thích nhất?” “ Màu đen.” “ Môn học sở trường của tớ là gì?” “Toán.” “ Con thú cưng của nhà tớ?” “Chó con tên Bát Bát.” “ Phong cách ăn mặc của tớ?” “ Trang phục phối hợp.” “ Trò chơi tớ hay chơi?” “Thiên hạ II.” “ Một việc mà tớ tuyệt đối không biết?” “ TỚ THÍCH CẬU.

Lúc 18 tuổi anh rất ngang ngược hống hách: “ Này, nhận lời yêu anh nhé!” Lúc 20, trẻ tuổi lại lông bông: “ Đã 2 năm rồi, em còn chưa suy nghĩ xong sao?” Khi 22 tuổi phong nhã hào hoa: “ Cứ yên tâm nghĩ cho kĩ, anh có thể chăm sóc cho em.” Khi 24 tuổi rất hăng hái: “ Anh tôn trọng quyết định của em, nhưng em hãy tin rằng anh sẽ luôn ủng hộ em.” Lúc 26 tuổi ánh mắt dịu dàng: “ 8 năm, kháng chiến cũng đã kết thúc rồi, em có đồng ý ở bên anh không?” Đến 28 tuổi chín chắn trưởng thành: “ Được, anh sẽ làm phù rể trong đám cưới của em.”

Anh cứ rảnh rỗi là lại gấp giấy thành hình trái tim, hễ gặp cô ấy là đưa. Thói quen này từ bao giờ rồi nhỉ? Bản thân anh cũng không nhớ rõ lắm. Đột nhiên, có một hôm, cô ấy gọi điện nói: “ hôm nay có người thu mua giấy vụn tới, em hỏi giá tiền, rồi đem bán những trái tim giấy anh tặng rồi….” ngập ngừng một lúc,”Vừa hay được 9 đồng, đợi lát nữa anh ăn mặc chỉnh tể, 2 đứa mình cùng đi đăng kí kết hôn nhé!”

Vào hôm tốt nghiệp, lớp trưởng đề nghị cả lớp ngồi thành vòng tròn, mỗi người viết ra một bí mật của mình ra tờ giấy nhỏ, chuyển cho người ngồi bên trái mình, như vậy mỗi người vừa chia sẻ bí mật của mình đồng thời cũng giữ bí mật của người khác. Tôi cố ý ngồi bên trái cậu ấy. Yêu thầm 4 năm mà tôi lại không dám bày tỏ, có thể biết được một bí mật của cậu ấy cũng tốt, tôi tự an ủi mình. Bên trong tờ giấy chỉ có 3 chữ: TỚ THÍCH CẬU.

Anh rủ cô cùng đi xem phim, cô vui vẻ nhận lời, anh lại nói với cô rằng: “ Ngày mai bạn gái của anh cũng sẽ đến.” Lòng cô thấy nhói đau nhưng vẫn mỉm cười nói “Vâng”. Ngày hôm sau, cô chỉ thấy một mình anh đ ến, bèn hỏi: “ Bạn gái anh đâu?” Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, cười nói: “Đang đứng ngay trước mặt anh đây!”

Một chàng trai nói với cô gái: “ Anh là BF của em.” Cô gái hỏi: “ BF là gì?” Chàng trai mới nói nghĩa là BestFriend ( bạn tốt nhất). Sau này họ kết hôn sinh con đến độ tuổi gần đất xa trời rồi, ông lão nói với bà lão: “Tôi là BF của bà.” Bà lão lại hỏi: “ BF là gì?” Ông lão mỉm cười đáp: “ BeForever! (mãi mãi như thế này!)

Friday, December 25, 2015

Truyện Ngắn: Mối Tình Đầu

Thế là chúng tôi chia tay nhau, chỉ tiếc rằng chúng tôi mới chỉ nắm tay nhau chạy nhảy trên cánh đồng xanh thẳm lúa, còn chưa kịp hôn nhau lấy một lần.

***
Người ta bảo bạn ấy có duyên lắm, tuy học hành thì đứng nhất từ dưới lên của lớp nhưng bản tính rất tốt bụng, luôn tay giúp đỡ người khác, bởi vậy tôi mến cậu từ ngay cái nhìn đầu tiên. Cậu ấy chẳng cao, khuôn mặt cũng chẳng điển trai, thậm chí còn thấp hơn tôi đến tận mang tai, nhưng không hiểu sao tôi lại mến cậu. Thủa ấy, cảm xúc đến thật hồn nhiên, thật ngây ngô thú vị, tình cảm đến thật giản đơn chứ không so đo tính toán như bây giờ.

Kỳ hai năm mười một, cậu bảo rằng cậu thích tôi, tôi còn nhớ lắm cái cảm giác ngày hôm ấy, tim tôi đập rộn ràng như muốn bay ra khỏi tà áo dài đang phấp phơ bên hàng xuyến chi mọc dại ven đường. Gió ngang qua buông lời chọc ghẹo khiến má tôi ửng hồng, tôi đứng đó, hai mắt mở tròn xoe, đôi tay mân mê tà áo không nói nên lời, chỉ ước chi gió có thể mang tôi bay theo với.

Thế rồi chúng tôi cũng trở thành mối tình đầu của nhau, nhưng lúc ấy tôi còn mơ hồ lắm với khái niệm mối tình đầu là gì, tôi chỉ biết tôi mến cậu, quý cậu hơn rất nhiều so với các bạn đồng trang lứa khác, có thứ cảm xúc lạ lẫm thích thú len lỏi trong tâm trí tôi, kể từ ngày đó, tôi thấy sao mình yêu đời đến thế, ông mặt trời hôm nay nom hiền hậu biết bao, lũ chích chòe chẻo bẻo suốt ngày chí chóe giành nhau lãnh địa trông thật vui tai chứ không khiến tôi bực mình như mọi ngày.

Tôi nhớ lắm những ngày nắng cậu chở tôi đi học, mồ hôi ròng rã túa tận xuống tấm lưng gầy gò, ướt đẫm cả vạt áo, ấy vậy mà cậu vẫn luôn miệng cười, ríu rít kể những mảnh chuyện vui mà không than nặng lấy một lời, xe chuyển bánh dọc theo đám ngô xanh mướt trãi dài từng bãi, gió lả lướt len lỏi từng khẽ lá khiến chúng lao xao, đám phấn hoa rung mình nhảy nhót theo làn gió vương vấn mùi hương thơm nồng hệt như mùi cốm, nụ cười hai đứa giòn giã vang vọng tận phía bên kia vườn.

Những ngày mưa rả rích rơi, mây xám xịt giăng kín che phủ cả vòm trời cao nguyên lạnh giá, chúng tôi đèo nhau "đánh chén" chuối chiên, một tay cậu che ô, tay kia cầm lái, đôi chân chậm chạp cố giữ bánh xe quay đều ngược đường đi của gió khiến cậu phải chau mày, ấy vậy mà cứ nghĩ đến lớp bột trắng phủ quanh miếng chuối vàng ruộm đang sôi sùng sục trên vạc dầu, tưởng tượng chiếc bánh giòn tan thơm nức nở yên vị trong "dạ dày", chúng tôi lại hì hục cố "chạy" đến quán quen thân thuộc thật nhanh. Hạnh phúc với tôi lúc ấy đơn giản chỉ có thế.

Rồi chúng tôi rời xa thôn quê yên bình, tìm đến Sài Sòn phố thị người đông, khát khao được ngồi vào bàn đại học, đêm hôm đó, cậu lặng lẽ theo tôi tận nửa đường, hai hàng muồng vi vu mang cái lạnh tê tái thấm từng thớ thịt. Lúc chia xa, hai đứa đều ngậm ngùi khó tả, nhìn bóng cậu khuất dần, nước mắt tôi bỗng chực trào, đó là lần đầu tiên tôi khóc vì một người không cùng máu mủ ruột rà, cũng là lần đầu trái tim tôi loạn nhịp.

Lên đại học, tình cờ chúng tôi sống cùng nhau một con phố, ngày ngày, cậu vẫn chở tôi đi học đều đặn, cùng nhau tâm sự buồn vui, san sẻ những đêm nhớ nhà khó ngủ. Tưởng chừng như chúng tôi đang được quay về với tháng ngày êm đềm như thủa học sinh, hồn nhiên cười đùa, mơ mộng về khát khao tuổi trẻ, tưởng chừng như tôi sẽ mãi được sống trong sự bao bọc, che chở của cậu nơi đất khách xa quê.

Nhưng, thời gian ngày một già nua, ai rồi cũng sẽ trưởng thành, ai rồi cũng sẽ lớn, ai rồi cũng sẽ khác, trong đó không ngoại trừ cậu và tôi.

Cuộc sống Sài Thành cuốn cậu theo guồng quay bận rộn, cậu đi làm thêm ngay còn năm nhất, gặp gỡ với nhiều mảnh đời, có nhiều mối quan hệ rộng rãi tận địa đầu tổ quốc, suy nghĩ cũng từ đấy mà chín chắn hơn. Xã hội, công việc, môi trường sống đã "cướp" đi một cậu con trai "ngơ ngác" thủa nào trở thành người đứng đắn, chững chạc.

Với tôi, những con số chát chúa đeo bám tôi suốt ngày, tôi lao vào gặm nhấm đến mòn sách vở tận đêm khuya, cùng bạn bè mới quen rong ruổi tận ngóc ngách Sài Gòn vào những ngày rãnh rỗi. Cuộc sống đô thị phồn hoa thật mới lạ, thật đẹp mắt, cũng chẳng biết tự bao giờ tôi đã quên đi cái "vỏ bọc" xuất hiện mỗi lúc tôi cần, cứ vậy hình ảnh cậu trong tôi nhạt dần, phai dần.

Và chúng tôi chia tay nhau.

Hè năm ấy, tôi tạm xa Sài Gòn hai tháng, cùng mẹ và đứa em trai duy nhất về thăm quê, thăm ông bà. Thế là chúng tôi xa nhau, xa luôn hình bóng về nhau. Dẫu lời chia tay không thốt ra, nhưng trong thâm tâm mỗi người đều hiểu, duyên hai đứa đến đây là chấm hết, kết thúc kì nghỉ hè này, tôi sẽ chỉ còn đóng vai là một người bạn như bao người bạn bình thường khác của cậu.

Đứng trước bãi cát vàng mềm mại đang ôm ấp đôi chân tôi, chẳng hiểu sao lòng tôi không thấy buồn bã như bao người vẫn đồn thổi rằng: "chia tay khiến con người ta đau đớn lắm, khổ sở lắm". Tôi thì thầm, gửi gắm ước nguyện cuối cùng đến cậu với biển khơi xa xăm mênh mông nước, cầu cho cậu sẽ mãi hạnh phúc với nửa còn lại còn mình. Mong rằng những mảnh ghép cuối cùng còn lại giữa chúng ta sẽ luôn là kí ức đẹp đẽ, thơ dại nhất.

"Mối tình đầu" ấy, tôi sẽ ghém gọn cho riêng mình một góc nhỏ trái tim tôi.

Truyện Ngắn: Kiếp Sau Anh Vẫn Yêu Em

Kiếp Sau Anh Vẫn Yêu Em

Chắc chắn một điều rằng nếu có kiếp sau, hoặc kiếp sau nữa thì tôi vẫn sẽ là kẻ si tình, sẽ vẫn chọn em làm người yêu bé nhỏ, sẽ vẫn là kẻ đơn phương lê bước bên em. Dù có kiếp sau thật thì tình yêu này, trái tim này vẫn trọn vẹn bên em.




Lớp 6 tôi đã biết yêu, tôi không hề nói dối, tôi đã biết yêu ở tuổi 12. Có thể ai đó sẽ cười và rằng 12 tuổi người ta chỉ biết thích thôi, chứ chưa hề biết yêu, nhưng tôi khẳng định, đó là tình yêu. Vì chỉ có tình yêu thì khi em giận, em không thèm nhìn tôi, tim tôi mới đau đến thế, chỉ có thể là tình yêu khi tôi ước được đổi phận cho em mỗi lần em ốm, em đau bụng, em xanh xao, chỉ có thể là tình yêu khi tôi mường tượng về một gia đình hạnh phúc trong tương lai nơi đó có em, tôi và những đứa con bé nhỏ. Lớp 6, em thường đạp xe và một tay cầm chiếc ô bảy sắc cầu vồng phấp phới trong nắng tháng tư. Vô tình, lớp học thêm của em lại gần chỗ tôi hay chơi cầu lông, thế rồi tôi đã nhìn thấy em như thế với chiếc ô bảy sắc cầu vồng, sau này, khi em chính thức làm tôi đau, tôi đã mua hàng trăm chiếc ô bảy sắc cầu vồng ấy, chỉ để bật lên một lần, ngắm nhìn rồi cho những đứa trẻ hàng xóm. Mẹ tôi nói rằng, tôi bị điên. Tình yêu của tôi cứ thế, chỉ có một mình tôi biết.

Đến lớp 9, em vẫn một tay cầm ô, một tay đạp xe, tôi vẫn chơi cầu lông ở khoảng sân nhỏ, em học ngay cạnh lớp tôi mà chưa một lần tôi dám hỏi chuyện, chưa một lần tôi dám nhìn thẳng vào mắt em. Hôm đó là chiều thứ sáu, tôi vẫn nhớ như in đó là một buổi chiều thứ sáu, vì mấy đứa trẻ tan học ở trường mẫu giáo gần chỗ tôi chơi thể thao cầm phiếu bé ngoan trên tay, hôm đó em cũng đi học và cầm ô bảy sắc cầu vồng. Chẳng hiểu sao, nhìn thấy em, tôi vội đạp xe theo, chiều thứ sáu đó, tôi đã đủ can đảm để hỏi em một câu ngốc nghếch “sao cậu không đội mũ? trời nắng như vậy mà”, em lườm tôi một cái rất sắc “dở hơi”. Tôi dở hơi thật, rõ ràng trên tay em cầm ô mà lại hỏi một câu vô nghĩa như thế, tôi cứ lẽo đẽo đạp xe theo em về tận nhà. Tối hôm đó tôi hát rất nhiều, tôi cứ ngồi ở ban công tầng hai, quần đùi, áo may ô, ngắm trăng sao và hát. Mẹ tôi quát ầm ĩ dưới nhà, tôi ngừng lại một lúc, rồi lại tiếp tục hát, nhưng chỉ dám rin rít trong cổ họng. Ngày thứ sáu đó là ngày thứ sáu đẹp nhất trong cuộc đời tôi, vì ngày đó, lần đầu tiên em “lườm” tôi. Sau này rất nhiều lần em lườm, nhưng những cái lườm sắc ngọt ấy lại làm tim tôi đau nhói.

Em học lớp B, ngay cạnh lớp tôi, vì vậy mỗi lần em cùng mấy người bạn cầm cặp đi qua là tôi nhìn như một kẻ mất hồn. Tôi thề rằng, không có một người nào lại nhìn người mình yêu nhiều như tôi, đến nỗi tôi cảm thấy nếu như không nhìn em lâu thì hôm đó tôi như kẻ sắp chết. Giờ ra chơi lớp chín, mấy thằng con trai nghịch ngợm lớp tôi thường lấn sân sang lớp B để bàn tán vì lớp đó rất nhiều người xinh, trong đó có người tôi yêu. Đã có một số bạn cùng lớp em biết là tôi yêu em, nên thỉnh thoảng họ có trêu, có gọi, cứ nhìn thấy tôi là họ bảo “này, nhìn gì mà nhìn ghê thế, không để con gái lớp tôi học à?”. Mặc kệ chứ, tôi phải nhìn người tôi yêu nếu không tôi sẽ chết vì nhớ. Nhưng cứ đứng nhìn chằm chằm như vậy cũng không được hay cho lắm, em cũng đã biết tôi hay nhìn em nên ánh mắt em lườm tỏ ra khó chịu, tôi nhớ rằng từ năm lớp sáu đến năm lớp chín em chỉ nhìn tôi bằng phương thức lườm và nói chuyện với tôi bằng đúng một từ “dở hơi”. Chẳng sao, tôi biết mình là kẻ đơn phương, em xinh xắn lại thuộc top giỏi nhất lớp làm sao em có thể đáp lại một kẻ bình thường như tôi, thậm chí, có khi sắp hết cấp rồi em còn chẳng biết tôi tên là gì.

Tôi như kẻ bị điên, suốt ngày lẩm nhẩm mấy câu định hỏi em, nhưng rồi cứ nhìn thấy em là tôi lại câm như hến, tôi bực mình đến nỗi, nhiều khi đối diện với em không hỏi được, khi em đi rồi tôi đạp mạnh chân vào tường rồi kêu oai oái. Có lẽ tình yêu đã cho tôi đủ dũng cảm để nói với em rằng tôi yêu em. Hôm đó là tối 24/12/2001, tôi đã có đủ dũng cảm để nhấc ống nghe điện thoại bấm số nhà em, tay tôi hơi run run, sau ba hồi chuông em đã nhấc máy.

- Alô! Ai đấy ạ?

- Tớ đây

- Tớ nào?

- Tớ, Minh đây

- Ờ, có chuyện gì không?

- Tớ thích cậu

Sau đó là tiếng tút tút. Em không mắng tôi là đồ dở hơi, cũng không hỏi sao tôi lại điên như thế, em không hề nói thêm bất cứ câu gì, em đã dập máy như thế. Dù sao tôi cũng đã nói được rằng tôi yêu em. Có lẽ trên thế gian này chẳng ai si tình như tôi, chẳng ai ấp ủ mối tình không nói từ thuở thiếu thời cho đến khi chuyển cấp, cũng chẳng ai biết người ta không bao giờ để ý đến mình mà vẫn cố gắng như tôi.

Ngày hôm sau em đến lớp, vẫn đi qua chỗ tôi, mái tóc đuôi gà ngúng nguẩy đáng ghét, em vẫn lạnh lùng với tôi. Con trai lớp tôi thường bảo tôi ăn phải gan hùm thì mới yêu em như thế, vì trong mắt chúng nó, em là đứa con gái đanh đá nhất trường, không ai có thể bắt nạt em cũng đồng nghĩa rằng không ai có thể yêu em.
Sinh nhật em đến gần, đó lại là những ngày tháng hồi hộp đối với tôi, em sinh ngày 20/3, nhiều năm sau này tôi đã lấy ngày sinh của em lồng với ngày sinh của tôi thành số điện thoại, tôi nhớ, số điện thoại lung tung như vậy mà tôi phải đặt làm mất 700 ngàn, nhưng chẳng đáng gì vì tôi muốn thực hiện mơ ước tôi với em là một đôi gắn kết như số điện thoại của tôi vậy. Tôi đã mua một chiếc chuông lên dây cót màu hồng, bên trên có hai chú thiên nga bằng thuỷ tinh chụm mỏ thành hình trái tim, mỗi lần vặn đế chuông là nó quay đều với bản nhạc only you, tôi nhờ một người bạn đưa cho em. Buổi tối, tôi nhận được một cuộc điện thoại, đó là giọng nói của em “tớ cảm ơn vì món quà cậu tặng”, biết rằng đó chỉ là phép lịch sự của em thôi nhưng sao em lại biết số điện thoại nhà tôi nhỉ? Tôi cứ thắc mắc mãi, lên giường nằm mà đầu óc cứ suy nghĩ mông lung, nhưng hôm đó như có hàng ngàn bước chân đệm nhạc trong lòng tôi, trái tim tôi đã nhảy nhót những điệu rất lạ kỳ.



Tôi cứ yêu em như thế, yêu như một kẻ điên giữa thế giới bình thường. Rồi đến một ngày, khi em đã vào học trường chuyên của Tỉnh. “Tớ đã biết yêu, thực sự tớ đã cảm nhận được thế nào là yêu”, em nói với tôi như vậy về một người con trai khác, tôi cảm nhận được trái tim nhỏ bé của em đang run rẩy đầy yêu thương, nhưng tiếc rằng, những nhịp run ấy chưa bao giờ dành cho tôi. Rồi lại một ngày, cách ngày em nói với tôi ba tháng “tớ rất buồn, anh ấy không hề yêu tớ như những gì anh ấy từng nói”. Tôi đã nghĩ, nếu tôi biết thằng cha đó là ai, tôi sẽ đấm vỡ mũi hắn, hắn là người may mắn, quá may mắn khi được em dành nhiều tình cảm đến thế.



- Chúng ta sẽ mãi là bạn thân như thế này nhé.


- Dù thế nào đi nữa, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra tớ vẫn sẽ mãi...

- Đừng, cậu làm tớ khó nghĩ, chúng ta sẽ là bạn thân, như thế sẽ không bao giờ phải chia tay, chúng ta sẽ mãi bên nhau.

- Ừ, bạn thân.

Có một thời gian dài, tôi đã căm ghét từ “bạn thân”. Lá thư ngày 8/4/2003 tôi viết và hỏi tình cảm em dành cho tôi đã mãi mãi bị em cho vào im lặng.

Valentine năm 2005, khi đó em đã vào Đại học, còn tôi trượt và đang ôn thi ở Hà Nội. Tôi đã muốn làm điều gì đó thật bất ngờ cho em. Hôm đó, tôi tự nấu những món ngon nhất, mời em đến với một trái tim đang nhảy nhót.

- Hôm nay là Valentine, sao lại mời tớ đến ăn linh đình thế này. Em với tay lấy một miếng thịt mỡ nhét vội vào miệng, cứ như là nếu tôi bắt được, sẽ đánh cho em một trận. Nhìn em đáng yêu quá. Em là người phụ nữ duy nhất tôi quen thích ăn thịt mỡ.

- Cậu không phải làm gì, cứ ngồi đó mà thưởng thức, ăn xong tớ tình nguyện rửa bát. Em nhìn tôi rất lâu, khuôn mặt lộ rõ vẻ sung sướng. Em rất lười, nhưng là tính lười rất đáng yêu.

Chúng tôi đang ăn, cười nói rất vui vẻ, đây là Valentine đầu tiên tôi được bên em, dù chưa thật đúng nghĩa với tình yêu. Em nghe điện thoại và vội vội vàng vàng.

- Tớ về đây, bạn trai tớ xuống.

Tôi chẳng thể nói được lời nào, một lần nữa em lại làm tôi đau, thế mà tôi vẫn tiễn được em ra đến cửa.

- Tớ chia tay rồi, tại sao không ai yêu tớ thật lòng vậy? Tại sao họ chỉ nói mà hành động thì chẳng có gì? Tớ không đủ sức để yêu ai nữa rồi.

- Rồi mọi chuyện sẽ qua, dù thế nào thì tớ vẫn...

- Thôi, cậu đừng nói vậy, tớ không tin có thứ tình cảm như thế đâu, rồi cậu cũng sẽ như họ, sẽ chẳng chiều được tớ, chẳng đáp ứng được những điều tớ muốn.

Em đã chia tay tình yêu thứ hai của mình khi tôi đang học năm thứ nhất Cảnh sát. Vì em thích con trai học cảnh sát, nên tôi đã quyết tâm bằng mọi giá phải là học viên trường Cảnh sát. Khi tôi đỗ rồi, em lại bảo em ghét con trai học Cảnh sát, chẳng có gì đặc biệt, con trai phải học xây dựng hoặc giao thông mới mạnh mẽ. Suốt đời tôi chỉ là cái bóng đi theo em, làm những điều em thích, chỉ là kẻ thứ ba với tư cách là “bạn thân”, em chỉ nhớ tôi mỗi khi em đau, còn đối với tôi, em mãi là niềm đau, niềm nhớ.

- Tớ vào Tây Nguyên làm, tớ quyết rồi.

- Tớ cũng sẽ vào đó với cậu.

- Đừng điên, tớ không thích, cậu hãy làm những gì mình thích đi, đừng theo tớ mãi thế. Mà cậu yêu người khác chưa? đừng tự làm khổ mình.

- Không sao, tớ chịu được mà.

Hôm đó, em đã rất buồn, nhìn vào mắt em tôi thấy em đang rất buồn, em thường nói với tôi rằng bốn năm đại học mẹ em vất vả rồi, giờ ra trường em không muốn mẹ mất nhiều tiền xin việc, nên em sẽ tự lập. Em muốn cuộc sống bình yên ở một tỉnh nào đó có nhiều dân tộc và từ lâu em đã rất thích Tây Nguyên.



- Mình có thể yêu nhau không nhỉ?

- Chắc là không đâu.

- Tớ tin là có, cả đời này tớ sẽ chờ cậu.

- Cậu bị hâm, mà sao cậu yêu tớ lâu thế nhỉ, 7 năm rồi đấy. Đồ si tình.

- Cậu có một chút tình cảm với tớ không? Cậu còn nhớ quyển sổ nhỏ tớ đưa cậu viết lúc mình sắp tốt nghiệp cấp 2 không? Giờ tớ vẫn còn giữ. Tại sao cậu không trả lời bức thư tớ gửi ngày 8/4/2003. Tại sao cậu lại im lặng?

- Tớ xin lỗi, tớ không muốn yên phận, kể cả trong tình yêu cũng vậy, tớ muốn có cảm giác phiêu lưu. Bức thư đó, tớ định trả lời, nhưng rồi quên mất. Cuốn sổ nhỏ tớ vẫn nhớ tớ viết gì. Nhưng cậu nên quên hết đi.

- Không bao giờ.


Em đã im lặng và quay đi. Rồi em nhắn tin cho tôi và bảo rằng “chờ tớ một năm nữa, một năm thôi nhé”. Tất nhiên tôi sẽ chờ, một năm hay mười năm tôi vẫn sẽ chờ. Nếu có kiếp sau, tôi vẫn sẽ là kẻ si tình đi bên cuộc đời em như kiếp này, kiếp sau tôi vẫn sẽ là người xoa dịu nỗi đau cho em.

Mộc Anh






Thursday, December 24, 2015

Truyện Ngắn: NGƯỜI YÊU CỦA TÔI LÀ MỘT CON ĐĨ

Tôi gặp cô ấy lần đầu khi cô ấy vẫn còn là một học sinh cấp 3 còn tôi là sinh viên năm cuối. Trường học của chúng tôi gần nhau. Cô ấy có làn da trắng nõn nà, cái mũi cao để mặc cho đôi mắt nhỏ ngự trị phía trên chúng như muốn khinh đời.

Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khi cô ta ném cho tôi ánh nhìn chằm chằm như muốn nuốt chửng lấy tôi khi tôi đang cùng lũ bạn nhâm nhi cà phê. Sau đó vài hôm, cô ta bước đến chỗ chúng tôi và đưa cho tôi một mẩu giấy trong ánh nhìn săm soi của lũ con trai đang trố mắt. Tôi đọc lời tỏ tình trên nét chữ run run nhưng rất đẹp và được viết cẩn thận trên giấy tập học sinh.



Cô ta quả là một cô bé ngang bướng và rất thu hút! Tuy vậy nhưng tôi quyết định sẽ bày ra một trò chơi cho cô bé này. Càng lúc tôi càng cảm thấy thú vị với trò chơi của mình. Tôi viết trên mặt sau tờ giấy: “Vậy mình quen nhau nhé em!”

Chúng tôi hẹn hò nhau buổi đầu tiên ở một quán cà phê. Phải nói rằng cô bé này rất cá tính nhưng cũng rất nhút nhát. Suốt buổi, cô ta chẳng làm gì ngoài việc nghịch với chiếc ống hút màu trắng đục. Tóc cô duỗi thẳng, cắt kiểu đuôi cá trông rất nghịch ngợm nhưng nữ tính. Mắt cô có màu nâu hạt dẻ và nhỏ nhắn, thật không cân xứng với chiếc mũi cao và thẳng. Khuôn mặt cô bé tròn trĩnh, mang vẻ trẻ con đáng yêu. Có lẽ vì điều đó mà những khuyết điểm trên gương mặt cô ta trở nên đáng tha thứ và đẹp hơn.

Tuy vậy nhưng mỗi khi tôi hỏi, cô bé đưa ra những câu trả lời hết sức sắc sảo mà ngắn gọn. Chính điều đó càng làm cô bé trở nên quyến rũ hơn, chững chạc hơn so với lứa tuổi còn nhiều trẻ con của cô. Từng lời cô nói ra như một bàn tay vô hình bóp chặt trái tim tôi hơn. Song tôi không cho phép mình được xao động với cô bé này.

Tôi là con trai duy nhất của ông chủ một quán bar lớn trong thành phố. Hằng tuần tôi đã quen tiếng nhạc ồn ào và những vũ điệu gợi tình của rất nhiều cô gái tuổi đôi mươi đang muốn được thỏa mãn. Họ bám lấy chân tôi, để lộ ra bầu ngực căng cùng những đường cong một cách lộ liễu. Họ van nài tôi hãy qua đêm với họ, vì họ biết trong ví tôi có thứ mà họ đang thèm khát. Họ sẵn sàng gọi tôi như người tình mà họ tôn thờ như Thượng đế. Cứ thế, tôi tan chảy trong tiếng nhạc và si mê trên thân thể của những người đàn bà đã ngã quỵ trước những tờ giấy bạc.



Mẹ mất sớm. Tôi không có em gái hay chị gái. Tôi biết thân thể đàn bà qua những con đĩ.

Ai dám chắc cuộc đời sẽ có người yêu thương kẻ khốn nạn như tôi? Hay rằng họ yêu tôi chỉ vì thứ trong túi quần tôi?

Điều đó càng không thể để tôi yêu một cô bé học sinh cấp 3. Em chẳng là gì trong cuộc đời tôi cả. Em chỉ là một người con gái. Đàn bà cũng từ con gái mà ra thôi! Em không xinh như những cô điếm mà tôi vẫn hay gặp. Em ngây thơ, nhưng ai biết được rằng em thật sự ngây thơ hay không? Rồi em cũng sẽ vội ra đi nếu biết về tôi, hay rằng tôi sẽ vứt bỏ em ở một xó nào đó sau khi đã vùng vẫy trên thân thể em vì biết em đến với tôi vì chữ “tiền”… Cuộc đời lắm trò chơi. Và với em, tôi cũng chỉ là một trò chơi mà thôi.

Hẹn hò ở quán nước chán, tôi và em đi xem phim. Đó là lần đầu tiên tôi hôn em, khi ánh đèn đã tắt và rạp chỉ còn tôi và em. Giá như em biết rằng, tôi đã bao trọn những chiếc ghế còn trống kia, chỉ để nơi này còn lại tôi và em, và tôi sẽ để con thú dã tính trong tôi bóp ngạt em trong hân hoan cuồng nhiệt. Em ngồi đó, giữa không gian tăm tối. Em trông như một đóa hoa quỳnh hương, cao quý và thanh khiết đến nỗi tôi dường như không xứng đáng để chạm đến.

Cố gạt những suy nghĩ vẩn vơ ra khỏi đầu mình, tôi đặt môi lên môi em. Một hơi nóng lan tỏa. Tôi như cảm nhận được linh hồn em đang nói một điều gì đó trong đầu tôi. Tôi nghe tiếng em khe khẽ rên lên. Chợt nhận ra tay em đang áp lên mặt tôi. Hơi nóng ấm làm tôi không cưỡng lại được mình nữa. Tôi đưa tay vờn nút áo em. Chợt em đưa tay cản tay tôi. Dứt môi khỏi nụ hôn nồng nhiệt, em nhìn tôi sững sờ. Sợ nhìn thấy đôi mắt em lúc đó, tôi quay mặt đi. Em hôn nhẹ lên vai tôi rồi quay sang xem nốt bộ phim còn dang dở. Đôi mắt em lúc này đã ráo hoảnh, song vẫn còn vương chút buồn và thất vọng. Tôi ân hận im lặng.

Ngày hôm sau, em lại trở lại như mọi ngày, lại tíu tít nói cười và dường như không còn chút dấu vết của ngày hôm qua. Tôi tự trách mình quá ngu ngốc để yếu đuối trước một người con gái kém tuổi và kém kinh nghiệm hơn mình. Trò chơi của tôi chưa kết thúc, và tôi phải trừng phạt em vì đã làm tôi phải lo lắng và trách móc mình.

Tối thứ 7 cuối tuần, như mọi lần, tôi và em lại hẹn hò với nhau. Tôi đưa em đến quán bar của cha tôi và bắt mọi người phải giả vờ như không quen biết tôi. Tôi chọn một chỗ kín đáo trong góc phòng. Em nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu, song tôi cứ phớt lờ mặc kệ mọi cảm xúc đi qua trên khuôn mặt em. Em uống không giỏi, và gần như say ngất đi sau vài ly tôi đã cố rót thật nhiều. Mọi người nhìn tôi, rồi lẳng lặng, không ai nói với ai lời nào, họ gọi cho tôi một chiếc taxi. Em dựa đầu vào vai tôi và nói nhăng cuội về điều gì đó mà tôi không nghe rõ. Tôi dìu em ra taxi. Trò chơi của tôi chỉ mới bắt đầu. Sau đêm nay em sẽ là đàn bà. Mà điều đó cũng chẳng phải lỗi tại tôi. Trước sau gì em cũng sẽ là đàn bà, chỉ khác là kẻ đã mang thiên chức đó đến cho em mà thôi. Hơn nữa em chỉ là một con mồi trong trò chơi mà tôi đã xếp đặt…

Đêm hôm đó, trời đổ mưa to. Tôi đưa em về nhà. Cha tôi đã qua đêm ở nhà cô bồ nhí, điều đó càng tốt cho kế hoạch của tôi. Em nằm sóng soài trên chiếc giường nệm trắng tinh, đôi mắt em phờ phạc, môi khẽ giật giật. Cảnh này khiến tôi liên tưởng đến những cô gái tội nghiệp phục vụ cho lính trong chiến tranh. Không kìm được mình nữa, tôi lao vào em như con báo đã nằm phục chờ đợi bao lâu để khi con mồi không chú ý bất chợt lao vào và xé nát nó ra. Làn da em trắng, thân thể chưa vương mùi đàn ông. Những đường cong chưa hoàn chỉnh để lộ sự non nớt của thiếu nữ. Tôi cắn tai em. Em rên lên những tiếng rên trong vô thức rồi lại để mặc cho giấc miên man tràn vào mình.

Em thét lên như bừng tỉnh khỏi giấc mộng u mê. Nhưng em quá yếu đuối và để mặc cho con dã thú trong tôi bùng cháy trên thân thể em. Tay em níu chặt lấy đường gân xanh đang chạy trên cánh tay tôi. Em chạm vào bức xăm trổ con kì lân trên vai trái. Môi em mấp máy như đang cầu cứu nhưng tôi vờ đi. Tôi nhìn lên khoảng không vô thức, để bỏ lỡ hình ảnh khuôn mặt em đang nhòa đi và vung vẩy những dòng nước mắt. Một cảm giác tuôn trào nóng bỏng đang dần tìm lối ra. Trinh nữ trong tay tôi đang chảy những giọt máu đau đớn đánh dấu cuộc đời em đã trở thành đàn bà…

Em co người ngủ mê man trong cái lạnh ẩm ướt của trời hạ sau cơn mưa. Kéo chăn đắp ngang người em, tôi với tay lấy hộp thuốc lá. Có điều gì đó nhoi nhói trong lòng. Cảm giác khi ở bên em không giống với khi dày vò thân xác của những con điếm. Cảm giác nhói đau và thất vọng, vừa thương cảm vừa như kẻ điên lạc trong mê hồn trận, nhói đau…

Sáng hôm sau, em tỉnh dậy khi mặt trời đã gần lên đỉnh đầu còn tôi đang ngồi xem tivi. Em quay sang nhìn tôi và rồi đầy hoảng hốt, nhìn lại xung quanh mình. Dưới ánh sáng hắt từ khung cửa sổ, làn da trắng của em mịn màng như da em bé, càng làm em trông giống thiên thần hơn. Nhưng trò chơi của tôi đã kết thúc, và dù em có xinh đẹp chăng nữa thì em cũng đã là đàn bà. Rồi đàn bà cũng sẽ như nhau, sẽ chỉ chiều chuộng thời gian đầu rồi lại đi theo ma lực của đồng tiền.

Vội vàng đứng dậy, em sững sờ nhìn vệt máu trên tấm ga giường. Có lẽ đêm qua em đã không tưởng tượng ra được em sẽ trở thành đàn bà sớm như vậy. Đôi mắt em nhìn tôi, thẳng và xoáy vào tôi như một lời trách móc đau đớn của một linh hồn đã vụn vỡ. Rồi lẳng lặng không nói gì, em mặc quần áo vào, bước đến bên tôi. Cô bé này vẫn còn biết giữ bình tĩnh! Em hỏi tôi:

– Chuyện này là sao vậy anh?

Chẳng thèm đoái hoài đến gương mặt méo mó của em, tôi đáp:

– Là thế thôi. Là em đã ngủ với anh!

Giọng cô ta bắt đầu run run:

– Em đã nghĩ rằng anh yêu em…

Tôi ngắt ngang lời cô ta:

– Đúng, anh đã yêu em! Nhưng giờ thì em đã thành đàn bà, mà anh thì không cần đàn bà! Em có thể đi được rồi đấy!

Cô ta nức nở:

– Tất cả chỉ có vậy thôi sao? Tôi không ngờ rằng anh là thứ khốn nạn như vậy!

Tôi xua tay và đứng dậy bỏ đi:

– Đừng nói nhiều lời với tôi! Cô nên cảm ơn tôi mới phải. Giờ thì đứng dậy và đi đi!

Cô ta vẫn khóc. Tôi đứng bên bục cửa sổ, mặc kệ cô ta và ngắm nhìn xuống thành phố đang bị thiêu đốt dưới ánh nắng mặt trời chói chang của ngày hè. Được một lúc rồi cô ta đứng dậy. Tôi nhìn thấy ánh mắt của cô ta qua lớp kính cửa sổ nơi tôi đang áp mặt vào, ánh mắt căm hờn và chứa đựng bao nhiêu nỗi đau đớn. Tôi xoay mình nhìn về hường khác. Từ sau lưng, tôi nghe tiếng giày cao gót của cô ta nện trên nền gỗ từ từ bước xa dần. Có tiếng đóng cửa thật mạnh, và tiếng gót giày chạy vội vã trên cầu thang gỗ lọc cọc mà như tiếng oán trách xót xa…



Một tháng sau đó, tôi hoàn tất năm học. Cha tôi muốn mở rộng công việc kinh doanh sang lĩnh vực khách sạn. Theo lời ông, tôi đi du học để học ngành quản lí khách sạn. Những năm tháng xa nhà dạy cho tôi nhiều kinh nghiệm quý báu. Rời xa cuộc sống bao quanh bởi những con điếm, tiếng nhạc dập dình và những câu chuyện phiếm, tôi nhận ra rằng tôi vẫn chưa thấy hết được cuộc đời. Lần đầu tiên tôi nhận ra miếng cơm manh áo là khó khăn như thế nào. Và cũng lần đầu tiên tôi nhận ra thứ tình cảm những con điếm dành cho tôi không giúp tôi trưởng thành được mà chỉ làm kiệt quệ tình người trong lòng tôi. Tôi khao khát có được một tình yêu đẹp. Ở tuổi tôi, nhiều người đã có vợ. Song tôi vẫn cô độc, vẫn ngày tháng đi làm và đi học. Tôi cần hơi ấm của một người phụ nữ mà mẹ và những con điếm đã không mang đến cho tôi được.

Những người phụ nữ phương Tây nhiệt tình nhưng quá phóng khoáng. Họ gợi cho tôi nhớ lại điếm, mà tôi đã quá chán ngán. Sau vài năm du học, tôi hoàn tất luận án và đậu kì thi tốt nghiệp với số điểm cao. Trở về nước, tôi cùng cha mình xây dựng nên tập đoàn dịch vụ giải trí với các quán bar, khách sạn, nhà hàng. Thời gian cứ trôi đi, công danh sự nghiệp càng thành đạt cũng là lúc tôi càng cô độc. Cha vẫn đi đêm về hôm với bao nhiêu người tình khác.

Một ngày nọ, sau khi đã chén vài ly với những người bạn cũ, tôi ghé qua quán bar. Tôi đảo mắt nhìn quanh. Công việc ở đây có vẻ vẫn tốt. Những người đàn ông trung niên dần say xỉn và lắc lư theo các cô ả mắt xanh môi đỏ. Chợt, tim tôi như xiết chặt lại. Gương mặt tròn trĩnh ngày xưa giờ đã khô héo và đanh lại. Đôi mắt nhỏ nhắn viền chì và màu mắt khiến trở nên quá to, và còn phải gánh thêm cả đôi lông mi dài nặng trĩu. Trên vai trái là một con kì lân giống hệt con kì lân trên vai tôi. Và đôi môi chúm chím khẽ cười nhưng lại quá hút hồn đã từng một thời khiến tôi xao xuyến. Tôi không thể nhìn lầm được. Chính là em!
Điều gì đã mang em đến đây? Tại sao em lại ăn mặc như một con đĩ chuyên nghiệp? Em có còn nhớ chính tại nơi đây nhiều năm trước em đã bị chuốc rượu say và rồi đánh mất thứ quý giá nhất của mình không? Em có còn nhận ra tôi không?… Hàng vạn câu hỏi trôi qua đầu tôi nhưng đôi môi tôi lại dính chặt khiến cho mớ chữ nghĩa không thể nào tuôn ra ngoài. Tôi nhờ một anh bồi bàn gọi cô ấy đến gặp tôi ở phòng quản lý. Tôi kiên nhẫn chờ đợi. Mười phút trôi qua, và em bước vào. Trông em như không hề già đi vì tuổi tác, nhưng đôi mắt đã u sầu lại càng nặng nề hơn. Tôi ngập ngừng một lát, rồi hỏi:
– Em có còn nhận ra anh không?
Em mỉm cười nhẹ nhàng:
– Sao lại không chứ? Cũng đã lâu rồi, đúng không anh?
Giọng tôi trở nên khản đặc:
– Em làm gì ở đây vậy? Tại sao em lại ăn mặc thế này?
Vai em run lên, rồi em ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện tôi, cố giữ cho mình thật điềm tĩnh, em đáp:
– Lúc trước em là con gái. Sau khi gặp anh em là đàn bà. Còn bây giờ… em là đĩ!
Tôi im lặng. Một dòng điện chạy ngang tim tôi, khiến nó khô cứng lại và thấy trơ trọi hơn bao giờ hết. Tôi im lặng rót nước rồi chìa về phía em. Em kéo ly nước về phía mình, rồi mỉm cười và nhấp môi. Người con gái này đã từng yêu tôi như điên dại, để rồi chính tôi đã phá vỡ hạnh phúc của cuộc đời cô ấy. Thiên thần của tôi dù không còn mang ánh sáng của ngây thơ, nhưng chính lúc này đây em lại là mảnh gương vỡ soi vào mắt tôi bao hình ảnh phũ phàng mà tôi đã gây ra cho em. Tôi nhấp ngụm nước trong ly của mình. Nước sóng sánh. Tôi có thể làm được gì để bù đắp được cho em đây? Chợt nghĩ ra một điều, môi tôi mấp máy, và lời nói chưa được hoàn thành trong suy nghĩ ấy lại trôi chảy rơi ra ngoài:
– Em… làm người yêu anh nhé!
Em im lặng nhìn tôi. Nơi em có một dòng sông đang chảy. Tôi muốn ôm trọn con sông ấy vào lòng mình, mặc cho nước cuồn cuộn có thể xiết chặt tôi và để tôi đắm chìm trong hạnh phúc cho đến khi nhận ra mình đang sắp chết. Em mím môi thật chặt, rồi lại giãn ra. Em mỉm cười trả lời gọn lỏn, mặc cho tôi vẫn trầm ngâm trong ngàn suy nghĩ miên man:
– Tốt thôi!
Sau hôm đó, em trở thành người yêu – người tình của tôi. Tôi không cho phép em lui tới quán bar nữa, vì không muốn thấy em bị đem ra làm trò chơi của những người đàn ông khác. Em ngoan ngoãn nghe lời. Mỗi ngày em ở nhà làm nội trợ và chăm sóc cuộc sống của tôi. Em không còn hay trang điểm đậm nữa, mà chỉ còn vương một lớp phấn nhạt và son môi hồng. Song, điều đó cũng không làm thay đổi gương mặt đã chai sạn vì cuộc đời của em. Tôi mua cho em những váy đầm với nhiều họa tiết trông đến là trẻ con. Tôi biến em trở thành thiên thần đáng yêu của tôi và riêng tôi mà thôi.
Em vẫn ngủ với tôi, không ép buộc mà là tự nguyện. Thân thể em đã mang những đường cong hoàn hảo, nhưng làn da trắng như em bé thì vẫn còn nguyên vẹn. Em làm tình giỏi hơn tôi nghĩ. Điều đó đôi khi nhắc lại cho tôi về quá khứ kinh hoàng, khiến tôi có cảm giác mang nặng tội lỗi với em nhiều hơn. Em vờ như không để ý. Và em không bao giờ ngủ. Mỗi khi làm tình xong, tôi mệt lử ngủ thiếp đi. Nhưng khi giật mình lúc nửa đêm và nhìn sang, bao giờ em cũng vẫn thức và vuốt ve con kì lân trên vai tôi. Mỗi lần tôi hỏi em đều bảo rằng, em làm thế vì con kì lân trên vai em muốn thế…
Thời gian bên cạnh em là khoảng thời gian hạnh phúc nhất. Em mang đến cho tôi một hơi ấm của người yêu. Không chỉ thế mà nó còn là hơi ấm gia đình mà tôi đã khát khao tìm kiếm. Chúng tôi như đôi vợ chồng trẻ mới cưới, hân hoan và tràn đầy cuồng nhiệt. Em không bao giờ phàn nàn, cũng không đòi hỏi tôi phải kể gì về mình. Em nhận ra ở nơi tôi những điều xấu xa mà, nếu như em vẫn còn là cô bé ngày trước, chắc chắn em sẽ không bao giờ chấp nhận. Một đêm mưa, sau cuộc mây mưa của chúng tôi, tôi nằm phịch xuống giường, ôm lấy em trong tấm thân trần của mình. Nghịch với mấy lọn tóc nhỏ xòa trước mắt, đột nhiên em hỏi tôi:
– Nếu em muốn lấy chồng, anh sẽ làm chồng em chứ?
Tôi phì cười trả lời ngay:
– Làm thế nào lại thế được!
Em vặn vẹo:
– Thế anh không yêu em à?
Tôi ngập ngừng đáp:
– Không phải không yêu em… Chỉ vì… Nếu em không là đĩ…
Em im lặng. Tôi cũng im lặng. Tiếng mưa rơi càng trở nên ồn ào và thê thảm quá mức. Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng cuộc đời này tôi sẽ lấy một con đĩ làm vợ. Có thể tôi sẽ yêu em, sẽ sống bên em suốt cuộc đời này. Nhưng chúng tôi sẽ không thể là vợ chồng. Tôi thà không lấy vợ, chứ không muốn lấy một con đĩ làm vợ. Dù rằng tôi yêu em rất nhiều…
Những ngày sau đó là những ngày u ám nhất đối với chúng tôi. Mọi chuyện trở nên rối loạn và chúng tôi liên tiếp cãi vã nhau, từ trong bữa cơm cho đến khi đã lên giường ngủ. Mỗi lần cãi vã, tôi như thấy dòng sông trong em đang sủi bọt ầm ầm như muốn nuốt chửng tôi. Càng như thế, ngọn lửa trong tôi càng bùng cháy mạnh mẽ, càng muốn thiêu rụi hết mọi thứ trên cuộc đời này. Khi sức chịu đựng đã vượt quá giới hạn, tôi và em khó lòng kìm chế được suy nghĩ của mình. Chúng tôi sỉ vả nhau, và sau đó em thu dọn đồ đạc ra đi. Nhếch mép cười khinh bỉ, tôi thốt ra một lời độc ác cuối cùng:
– Ừ, tôi sẽ lấy em làm vợ… Nhưng chỉ nếu như em đã không là đĩ!
Em câm lặng nhìn tôi. Dòng sông trong em cuồn cuộn như sắp tuôn trào. Em thu dọn nhanh tất cả rồi đóng sập cửa. Tiếng giày cao gót quen thuộc em đã nện xuống trên nền cầu thang gỗ nay nghe chói tai hơn. Tôi ngã mình xuống ghế. Cơn tức giận không cho phép tôi nói lên một lời xin lỗi nào với em. Tôi đã hành hạ em suốt bao nhiêu ngày qua với một tràng những ngôn từ tệ hại. Và có lẽ chúng tôi nên giải phóng cho nhau thì sẽ tốt hơn…
Tôi không còn nhớ đã bao lâu sau ngày em ra đi. Tôi trở về sống trong cảnh cô đơn lặng lẽ, cuộc sống tôi lại đầy rẫy những con điếm như trước đó đã từng. Nhưng giờ đây tôi không nhẹ nhàng với một con điếm nào được nữa. Tôi khiến các mụ đàn bà ấy đau đớn và kinh hoàng. Sau đó chúng nhìn tôi bằng một ánh mắt sợ hãi, thậm chí không dám vây quanh tôi như trước. Chán chường, tôi tìm quên trong rượu. Con dã thú trong tôi đã chiến thắng được linh hồn và trái tim tôi, khiến tôi không còn nhận ra được mình là ai.
Tôi sống giữa một thế giới mà ngày và đêm không khác biệt nhau là mấy.
Chịu đựng được vài tháng đầu, nỗi cô đơn cũng bắt đầu xuất hiện và gặm nhấm tôi. Hình ảnh về em khiến tôi không chịu đựng được và lại uống nhiều hơn. Nhưng mỗi lần uống, tôi lại thấy em xuất hiện trước mặt tôi với nụ cười hiền dịu. Tôi chuyển sang thuốc lắc. Nhưng cũng không khả quan là mấy, thường chúng chỉ để lại những cơn đau đầu dai dẳng đến những ngày sau. Tôi lại nhớ những lần em nấu cháo và pha thuốc cho tôi. Hẳn bàn tay đó giờ đây đang ve vuốt những gã đàn ông khác. Đau đớn, tôi dày vò mình trong trăm ngàn cách để cứu bản thân khỏi sự cô đơn nhưng vô vọng.
Cuối cùng, tôi quyết định tìm em. Dù có ra sao đi nữa tôi vẫn tìm em. Tôi muốn được chìm đắm trong dòng sông cuồn cuộn nước ấy.
Tôi đi khắp nơi để tìm em nhưng không thấy. Tôi đến các quán bar khác và hỏi thăm tin tức nhưng cũng không ai biết về em. Em đến và đi nhẹ nhàng như cơn gió thoảng, biến mất khỏi tầm tay của tôi…
Một buổi sáng chủ nhật trong lành, một người phụ nữ trẻ đến tìm tôi. Bà ấy tự xưng là y tá của một bệnh viện và cần gặp tôi. Tôi mở cửa mời bà ta. Người thiếu phụ nhìn tôi bằng một ánh mắt buồn rười rượi. Rồi bà ta đưa cho tôi một bức ảnh:
– Chắc anh biết cô gái này chứ?
Tôi nhìn qua và giật mình. Là ảnh của em. Sao bà ta lại có được tấm ảnh này? Chưa kịp mở lời, bà ta nói tiếp:
– Tôi tìm được bức ảnh này trong bóp của cô ta. Trong đó có một bức ảnh của anh và địa chỉ. Tôi mạo muội tìm đến đây để gặp anh…
Nói rồi bà ta chìa cho tôi bức ảnh thứ hai. Là bức ảnh của tôi thời sinh viên mà cô ấy đã vô tình chụp lén. Nhấp một ngụm nước, bà ta nói:
– Cô ấy đến tìm tôi vào một buổi tối mưa bão. Tôi là hàng xóm của cô ấy, lâu nay tôi biết cô ấy là cô gái hiền lành lễ phép, nên khi cô ấy đến tôi đã biết là có chuyện chẳng lành. Cô ấy bảo với tôi cô ấy đã có thai bốn tháng nhưng hiện tại cô ấy không có tiền và cũng chẳng quen biết ai. Cô nhờ tôi vay tiền hộ và giới thiệu nơi nào có thể phá thai giúp cô ấy…
Tôi sững người. Khẽ lắc đầu, những nếp nhăn trên trán bà ta nhăn lại. Giọng bà trầm đi, nghe như sắp khóc:
– Tôi đã bảo cô ấy thai bốn tháng là không thể phá đi được nữa. Tôi đã khuyên cô ấy hết lời nhưng cô ấy không nghe. Cô ấy vay đầu này đầu kia, cũng được chút tiền. Rồi chẳng biết nghe ai xúi, cô ấy đến một phòng mạch phá thai không tiếng tăm gì mấy. Khi tôi hay tin và tìm đến thì cô ấy đã ngất trên bàn mổ. Máu ra quá nhiều nên chúng tôi không kịp đưa cô ấy đến bệnh viện…
Không kìm được nước mắt nữa, đôi vai bà y tá run lên, và bà bắt đầu khóc. Tôi như chết lặng đi. Tôi đã quá vô tâm không hề biết được rằng em đã mang giọt máu của tôi. Tôi đã không hiểu được tâm nguyện của em muốn được gắn chặt với cuộc đời tôi. Tôi đã khinh bỉ em chỉ vì em là một con đĩ, mà lẽ ra tôi phải oán trách mình vì chính tôi đã hại cuộc đời em. Đau xót, khổ sở, tôi nhìn lên bức tường nơi chiếc giường tôi đã từng có những cơn mê với em. Nắng hắt từ cửa sổ trải xuống giường. Tôi nhớ làn da trắng hồng khi thiên thần của tôi ngồi dưới ánh nắng. Tôi nhớ những giọt nước mắt của em khi tôi biến em trở thành đàn bà. Thiên thần của tôi đã ra đi, mang theo nụ cười và giọt máu của tôi…
Kì lân trên vai tôi chưa bay đi. Nhưng kì lân trong lòng tôi đã không còn nữa…